Wayne Rooney đã giải nghệ trong tư cách một trong những cầu thủ Anh vĩ đại nhất lịch sử. Những kẻ hậu bối sẽ chỉ có thể hy vọng rằng mình có thể tái hiện lại được những điều mà cậu ta đã làm, chứ đừng nói đến chuyện khiến chúng bị lu mờ.
Lần đầu tiên tôi gặp Wayne Rooney là trong một hộp đêm.
Chúng tôi đang chơi bời trong “The State” ở Liverpool, và tên nhóc Wayne 15 tuổi đã tự giới thiệu mình với tôi bằng tất cả sự vênh váo mà sau này cậu ta sẽ thể hiện trên sân bóng.
“Chúng ta sẽ sớm đối đầu với nhau thôi,” về cơ bản thì cậu ta đã tuyên bố với tôi như vậy.
Nó đã nói lên tất cả mọi thứ về con người của cậu ta, và thậm chí vào thời điểm đó, tôi vốn cũng đã được nghe danh cậu ta.
Bất cứ khi nào có một cầu thủ trẻ tạo ấn tượng ở thành phố, sẽ có rất nhiều câu chuyện về cậu ta được kể.
“Everton có một thằng cu thực sự tài năng ở học viện của họ,” các huấn luyện viên bóng đá trẻ tại Liverpool nói, dự đoán rằng cậu ta sẽ sớm có bước đột phá.
Mọi người bàn tán rất nhiều về cậu ta, mặc dù bạn không bao giờ có thể thực sự chắc chắn về một cầu thủ cho đến khi cậu ta có màn debut cho đội một.
Tuy nhiên, khi Clive Tyldesley thốt lên câu bình luận nổi tiếng (“Hãy nhớ cái tên này”) sau bàn thắng ngoạn mục mà Rooney ghi cho Everton ở Goodison Park vào lưới Arsenal, ông ấy đang nói điều đó với khán giả cả nước. Còn tất cả mọi người ở Merseyside đều đã biết về gã cầu thủ này.
Đã có rất nhiều dự đoán xoay quanh trận Derby đầu tiên mà cậu ta tham dự ở Anfield, bạn thậm chí có thể cảm nhận được sự e ngại trên The Kop khi Rooney vào sân từ băng ghế dự bị. Cậu ta đã tung ra một cú sút trúng xà ngang từ khoảng cách 20 yard trong một màn thể hiện ngắn ngủi nhưng đáng nhớ.
Giống như nhiều cầu thủ mà bạn đã đối đầu, bạn chỉ có thể đánh giá một cách đầy đủ về việc họ thực sự giỏi đến thế nào khi ở trong tư cách là những người đồng đội. Mối quan hệ đó giúp bạn có cơ hội nhìn thấy họ mỗi ngày trên sân tập.
Chính vì vậy, khi tôi trở thành đồng đội với một Rooney 18 tuổi trong đội hình đội tuyển Anh chuẩn bị cho một trận đấu với Thụy Điển, thật thú vị khi được chứng kiến cận cảnh những gì mà cậu ấy có thể làm được.
Lời khen lớn nhất mà tôi có thể dành cho cậu ta là sự so sánh đầu tiên mà tôi nghĩ đến khi quan sát phong cách thi đấu của cậu ta – rất giống với Kenny Dalglish. Rất khó để định nghĩa cậu ta là một trung phong, cậu ta chẳng phải một số 9 hay những gì mà chúng ta biết về một số 10. Cậu ta xoay sở rất tốt khi quay lưng lại với khung thành, hoặc lùi sâu và kiến tạo các cơ hội cho một tiền đạo đối tác. Trong những năm đầu tiên thi đấu chuyên nghiệp, cậu ta đã gây ấn tượng với sức mạnh thể chất, tốc độ cực kỳ đáng sợ và khả năng đi bóng. Cậu ta thật tuyệt vời, và nếu có ai đó bảo tôi rằng cậu ta sẽ giành được rất nhiều chức vô địch Premier League và còn cả Champions League, tôi sẽ tin ngay điều đó. Vậy mà cậu ta còn làm được nhiều hơn cả thế.
Nếu tôi nói với thằng nhóc 15 tuổi mà mình gặp ở The State rằng tôi tin cậu ta sẽ ghi nhiều bàn thắng cho Manchester United hơn Sir Bobby Charlton, hoặc chơi hơn 100 trận và trở thành cây săn bàn hàng đầu của đội tuyển Anh, không biết liệu cậu ta có nghĩ rằng đó là những chuyện khả thi không nhỉ?
Đó là lý do vì sao tôi cảm thấy rất kỳ lạ khi một số người nghĩ rằng Wayne nên làm được nhiều hơn nữa trong sự nghiệp của mình. Ngoài chức vô địch World Cup, hoặc có lẽ là Ballon d’Or, thì còn gì nữa chứ? Tôi nghĩ rằng các thần đồng tuổi teen luôn bị đặt vào một tình thế vô cùng khó khăn, bởi vì những sự kỳ vọng cao ngất ngưởng mà mọi người trông đợi ở họ, khiến cho ngay cả những thành tích phi thường nhất cũng có thể bị đánh giá thấp, chỉ đơn giản là bởi vì họ đã không đáp ứng được những kỳ vọng cao hơn. Michael Owen đã từng trải qua điều tương tự, ngay từ những mùa giải đầu tiên của sự nghiệp, cậu ấy đã làm được những điều mà hầu hết các cầu thủ khác phải mất đến 14 mùa giải mới làm được.
Wayne Rooney đã giải nghệ trong tư cách một trong những cầu thủ Anh vĩ đại nhất lịch sử. Những kẻ hậu bối sẽ chỉ có thể hy vọng rằng mình có thể tái hiện lại được những điều mà cậu ta đã làm, chứ đừng nói đến chuyện khiến chúng bị lu mờ.
Nguồn: Lược dịch từ bài viết “I always knew Wayne Rooney was good - but playing with him made me realise he was special” của Jamie Carragher, đăng tải trên Telegraph.
Bóng đá là thế giới đầy cảm xúc, nơi người ta dễ dàng thổi phồng giá trị của một cầu thủ chỉ sau vài khoảnh khắc toả sáng. Nhưng với Lionel Messi, mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Sẽ chẳng ích gì khi khen ngợi anh quá nhiều, bởi ngay cả những lời tán dương tưởng như phóng đại nhất cũng đều là sự thật.
20 tuổi, Arda Güler muốn mình là một người dẫn lối cho thế hệ mới ở Thổ Nhĩ Kỳ. Và câu chuyện mà anh kể trên The Players’ Tribune có thể là nguồn cảm hứng nào đó cho những cô cậu bé ngoài kia không từ bỏ ước mơ của mình.
Khi mặt trời khuất bóng và bầu trời Fröttmaning chuyển từ xanh sáng sang đen sẫm lúc 20h51, Thomas Müller cầm chiếc đĩa bạc Bundesliga lấp lánh, leo lên hàng rào để trao nó tận tay những CĐV ở khán đài Südkurve, nơi đã bao lần hát vang tên anh. Họ đã hô vang “Müller, Müller” như muốn ngăn dòng thời gian lại, níu giữ những gì sắp sửa khép lại.
Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực theo đuổi, Real Madrid sẽ sở hữu Trent Alexander-Arnold vào mùa hè năm nay. Câu hỏi đặt ra là: hậu vệ phải người Anh có thể mang theo những gì trong hành trang gia nhập CLB vĩ đại nhất thế kỷ 21?
Văn hào Dostoievski từng nói: “Cái đẹp cứu rỗi thế giới”. Nhưng hôm nay, Lamine Yamal và thứ bóng đá vị nghệ thuật của chàng trai 17 tuổi này đã không thể cứu rỗi Barcelona.