Andres Iniesta: "Khi bóng đến chân, tôi có cảm giác thời gian như ngừng trôi"

Tác giả Skeleton - Chủ Nhật 30/03/2025 15:52(GMT+7)

Zalo

Andres Iniesta đã từng khóc hết nước mắt đến mức thiếp đi lúc nào không hay trong ngày đầu tiên ở La Masia. Và 14 năm sau khoảnh khắc đó, anh đã vượt qua sự trầm cảm của bản thân để toả sáng trên sân khấu lớn nhất của bóng đá thế giới. Trong dịp tự thuật lại những trải nghiệm của mình với FourFourTwo, anh đã tái hiện lại những phút giây đó một cách đầy sinh động.

thumb bai TDP
 

La Masia, Xavi và những bước thành công đầu đời

Rời xa gia đình khi mới 12 tuổi là một trong những trải nghiệm khó khăn nhất mà tôi từng phải trải qua. Nhưng vượt lên trên tất cả, cảm giác sợ hãi là thứ tôi cảm nhận được nhiều nhất. Một thân một mình, tôi đã phải rời bỏ Fuentealbilla - quê hương nhỏ bé của tôi để đến Barcelona (một thành phố cách đó 5 giờ đi ô tô). Đêm đầu tiên tôi ở La Masia thật sự khó khăn với tất cả mọi người, kể cả với gia đình tôi. Tôi không thể ngừng khóc và lúc đó cha tôi đã muốn đưa tôi trở về nhà. Nhưng may mắn thay, mẹ tôi đã thuyết phục được ông và để tôi ở lại La Masia theo học bóng đá. 

Tôi và cả gia đình muốn thử một lần cơ hội này. Nhưng thực sự chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc quay lại Fuentealbilla nếu không thể thành công, thêm vào đó cũng không bị ám ảnh bởi việc mình có thể tiến xa đến đâu trong bóng đá. Điều duy nhất luôn hiện hữu trong tâm trí tôi là: "Tôi đang ở một trong những CLB vĩ đại nhất thế giới. Tôi phải biến giấc mơ trở thành cầu thủ bóng đá thành hiện thực."

Tôi mang ơn cha mình rất nhiều – từ những lời khuyên cho đến tất cả mọi thứ. Ông là nguồn cảm hứng lớn nhất của tôi và cũng là người đã thúc đẩy tôi đến Barcelona ngay từ thời điểm ban đầu. Bản chất phong cách chơi bóng của tôi rất phù hợp với triết lý của Barcelona, vì vậy khi bắt đầu tập luyện ở La Masia, tôi thích nghi tương đối dễ dàng. Dĩ nhiên, tôi vẫn phải trau dồi và hoàn thiện những khái niệm chiến thuật của đội, nhưng xét về việc kiểm soát bóng, di chuyển có tổ chức và phối hợp như một khối thống nhất đã là phong cách chơi bóng của tôi từ khi còn nhỏ. Tôi đã có được mọi kỹ năng đó kể từ khi tôi còn thi đấu ở các tuyến trẻ của Albacete – đội bóng đầu tiên của tôi trong sự nghiệp.

43351573_2348556545173014_3187036441402146816_n
Andres Iniesta thời thơ ấu

Ở Barcelona, tôi đã trưởng thành và có được khả năng tích lũy kinh nghiệm qua từng ngày. Và chỉ khi lên đội trẻ, tôi mới thực sự cảm thấy giấc mơ trở thành cầu thủ bóng đá dần trở thành câu chuyện của riêng mình. Khi tôi bắt đầu chơi cho Barcelona B, tôi đã trở thành một trong những chàng trai 17 tuổi mà tôi từng háo hức ngước nhìn khi mới bước qua tuổi 12 - thời điểm tôi mới đặt chân tới La Masia. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra cơ hội của mình đã đến, nhưng thực chất kể cả khi có cơ hội tập luyện với đội một cùng các siêu sao như Rivaldo, Pep Guardiola, Phillip Cocu, Xavi hay Carles Puyol, tôi vẫn luôn giữ cho mình một tâm thế thoải mái nhất có thể để tận hưởng mọi thứ.

Michael Laudrup chính là thần tượng lớn đầu tiên của tôi. Tôi luôn theo dõi ông ấy rất sát sao. Tôi đã cố gắng học hỏi từ những bước di chuyển và sự thanh thoát của ông khi thi đấu. Thêm vào đó, tôi cũng rất ngưỡng mộ Pep Guardiola. Sự ngưỡng mộ đó không phải vì ông ấy xuất thân từ La Masia, mà bởi cách Pep chơi bóng. Là một tiền vệ, tôi luôn quan sát cách Pep đọc trận đấu, cách ông di chuyển trên sân và tư duy luôn đi trước mọi người một bước.

Mối liên kết giữa tôi và Xavi phát triển một cách khá tự nhiên và không bị gượng ép một chút nào. Nó được vun đắp và hình thành theo thời gian khi chúng tôi có thêm cơ hội thi đấu cùng nhau. Có lẽ bây giờ nhiều người đã quên, nhưng cũng từng có thời điểm người ta nói rằng chúng tôi không thể chơi cùng nhau trên sân cơ mà. Có rất nhiều tranh luận đã nổ ra vào thời điểm đó về tôi và Xavi, nhưng chúng tôi đã chứng minh cho mọi người thấy điều ngược lại. Chúng tôi cùng lớn lên với một triết lý bóng đá giống nhau và cùng nhìn nhận trận đấu theo một góc nhìn rất tương đồng. Khi tôi còn ở học viện La Masia, Xavi đã biết về tôi vì anh ấy lớn hơn tôi 4 tuổi. Khi tôi gia nhập đội một, mọi thứ giữa tôi và Xavi dần trở nên ăn ý hơn. Mọi thứ được vun đắp qua từng ngày cho đến khi chúng tôi có thể hiểu nhau chỉ bằng một ánh mắt.

14664244416738
 

Lần đầu tiên tôi được gọi lên tập cùng đội một là một khoảnh khắc rất đặc biệt. Đến giờ, khi nhớ lại tôi vẫn còn bồi hồi về khoảnh khắc ngày hôm đó. Carles Naval - người quản lý hậu cần huyền thoại của Barcelona đã gọi điện đến La Masia để thông báo HLV Llorenç Serra Ferrer rằng muốn tôi bắt đầu tập luyện cùng đội một. Tôi không biết phải làm gì khi nhận được thông tin đó. Người tôi cứ run lên lẩy bẩy vì không nghĩ chuyện đó là sự thật. Trong quá khứ, tôi đã có những ngày không nói chuyện với ai tại trung tâm huấn luyện. Trong nhiều năm, tôi chỉ có thể nhìn xuống Camp Nou từ cánh cửa sổ nhỏ của La Masia. Nhưng bây giờ, tôi đang tiến gần hơn đến ngày ra mắt trong đội một của Barcelona. Thật khó mà tin mọi thứ lại diễn ra theo một chiều hướng nhanh tới vậy.

Sau đó, vào mùa hè năm 2002, Louis van Gaal trở lại Barcelona trong nhiệm kỳ thứ hai của ông ấy với đội bóng. Van Gaal đã tỏ ra rất táo bạo khi dẫn dắt đội bóng vào một thời điểm nhạy cảm trong lịch sử Barcelona. Khi đó, tôi vừa giành chức vô địch U19 châu Âu cùng Tây Ban Nha, Van Gaal đã đến và nói với tôi rằng ông ấy muốn tôi tham gia tập luyện thường xuyên với đội một ngay trong giai đoạn tiền mùa giải.

Rồi một năm sau, Ronaldinho cập bến Barca. Anh ấy là một cầu thủ khác biệt, mang tính đột phá rất cao. Được xem Ronaldinho thi đấu là một điều thực sự kỳ diệu. Ronaldinho là một cầu thủ không chỉ xuất sắc trong các trận đấu mà còn thể hiện tinh hoa của mình cả trên sân tập. Anh sở hữu sức mạnh thể chất phi thường cùng kỹ thuật vượt xa bất kỳ cầu thủ nào khác vào thời điểm đó. Ronaldinho đến vào một thời điểm khó khăn của CLB và mang lại niềm hy vọng cũng như nụ cười cho các CĐV của Blaugrana. Khi nhìn vào lịch sử hiện đại của Barcelona, rõ ràng có một sự phân định rõ ràng về mặt thành công giữa "trước và sau" thời kỳ có Ronaldinho.

Chúng tôi bắt đầu bằng việc vô địch La Liga sau 6 năm chờ đợi ở mùa giải 2004-05. Tiếp sau đó, Barcelona đã đăng quang Champions League vào năm 2006. Mặc dù vậy, tôi vẫn có những ký ức vừa ngọt ngào, vừa cay đắng về trận chung kết năm đó gặp Arsenal tại Paris. Mục tiêu quan trọng nhất với tôi và cả đội vẫn là giành Champions League, nhưng việc phải ngồi dự bị đêm hôm đó khiến tôi cảm thấy rất đau lòng. Theo quan điểm của tôi lúc đó, việc bản thân phải ngồi dự bị để xem các cầu thủ khác thi đấu trận chung kết là một điều không công bằng. Dù vậy, tôi cũng chẳng thể trách cứ bất kỳ điều gì bởi trong bóng đá khái niệm về sự công bằng luôn mang tính chất chủ quan - điều mà tôi không thể kiểm soát được từ góc độ của bản thân.

01727960421080
 

Khi biết mình không có tên trong đội hình xuất phát, tôi đã cố không để điều đó khiến bản thân suy sụp. Đó chưa bao giờ là cách tôi đối diện với mọi thử thách. Lúc đó, điều duy nhất tôi nghĩ đến là phải ở trạng thái sẵn sàng khi Frank Rijkaard quyết định tung tôi vào sân và giúp đội giành chiến thắng. Và cuối cùng tôi đã làm được điều đó khi Barcelona đã lội ngược dòng thành công trước Arsenal từ thế bị dẫn trước. Cú lội ngược dòng đó cũng chính là nền móng để tạo nên một Barcelona thành công vang dội về sau này.

Nhắc lại về Ronaldinho, anh ấy chính là người đã mở đường cho một thiên tài khác phát triển vượt bậc tại Barcelona: Leo Messi. Tôi trân trọng từng khoảnh khắc được chơi bóng cùng Leo. Có những thói quen hàng ngày được làm cùng Leo nhưng chẳng bao giờ khiến tôi nhàm chán, một phần vì Leo luôn là người biết tạo ra những bất ngờ. Được tập luyện cùng cậu ấy thật sự là một điều đáng kinh ngạc. Chúng tôi đã trải qua những thời khắc tuyệt vời trên sân và cùng nhau giành rất nhiều danh hiệu lớn nhỏ. Nhưng điều tôi nhớ nhất về Messi là những ngày ở sân tập - nơi chúng tôi thực hiện các bài tập với tốc độ và độ chính xác đáng kinh ngạc. Tac, tac, tac... Mọi thứ đều ăn khớp và đạt độ chính xác cực cao khi luyện tập với cậu ấy. Nó thật sự là những điều phi thường và tôi cảm thấy bản thân rất may mắn khi được sát cánh cùng cậu ấy suốt nhiều năm tại Barcelona.

"Pep, đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"

Rồi đến năm 2008, Pep Guardiola trở thành HLV trưởng của đội bóng. Ngay từ những ngày đầu tiên, tôi có cảm giác rằng đây sẽ là một quyết định mang đến một thành công trọn vẹn cho Barcelona. Cá nhân tôi cảm thấy vô cùng phấn khích khi biết Pep sẽ dẫn dắt đội bóng. Trong thâm tâm, tôi có cảm giác rất quyết tâm, tin tưởng mọi thứ rất mãnh liệt và thêm vào đó là một động lực không thể diễn tả thành lời. Bất cứ ai từng có cơ hội làm việc cùng thần tượng của mình chắc chắn sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc đó là như thế nào.

Barcelona lúc đó nhanh chóng nhận ra đây là một cơ hội lớn cho đội bóng. Pep đã sẵn sàng hơn bao giờ hết và ông ấy đã truyền tải niềm tin của mình đến toàn đội ngay từ giai đoạn tiền mùa giải diễn ra tại Scotland. Điều quan trọng nằm ở sự tự tin và niềm tin vững chắc mà ông ấy thể hiện khi giải thích về cách chúng tôi phải thi đấu. Guardiola không chỉ truyền đạt chiến thuật mà còn khiến chúng tôi tin vào tầm nhìn của ông ấy. Mọi thứ đều được lên kế hoạch chi tiết – từ hàng thủ, cách sắp xếp tiền vệ, đến nhiệm vụ của các tiền đạo. Chỉ sau vài buổi tập, chúng tôi đã có thể thấy sự tiến bộ rõ rệt. Cả đội lúc đó đã hoàn toàn lĩnh hội triết lý của Pep Guardiola.

Tuy nhiên, nếu nhìn từ bên ngoài, đã có rất nhiều ý kiến hoài nghi và chỉ trích sau khi chúng tôi để thua trận mở màn La Liga trước Numancia, rồi tiếp tục bị Racing Santander cầm hòa ngay tại Camp Nou. Và rồi vào một ngày nọ, theo một cách khá tự nhiên, tôi đã quyết định đến văn phòng của Pep để trấn an ông ấy. "Pep, đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." 

DdjLv-YXUAEGUrj
 

Đó không phải là một kế hoạch hay điều gì quá to tát mà tôi đã bàn bạc với các đội trưởng khác. Có lẽ việc tôi quyết định đến gặp Guardiola vì cảm giác trách nhiệm cá nhân mạnh mẽ mà tôi đang mang – một sự cam kết xuất phát từ chính tôi. Tôi tin rằng Barcelona vẫn đang làm tốt. Chúng tôi có thể cảm nhận điều đó mỗi ngày và cả trong các trận giao hữu ở thời gian tiền mùa giải.

Chúng tôi cảm thấy thoải mái với hệ thống của Pep và hạnh phúc khi được chơi bóng như vậy. Lúc đó, tôi chỉ đơn giản muốn truyền tải cảm giác của mình đến với ông ấy. Chúng tôi vẫn đang đi đúng hướng, và mọi thứ rồi sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.

Mùa giải năm đó, chúng tôi đã giành mọi danh hiệu có thể. Nhưng trước khi lên ngôi vô địch Champions League tại Rome, chúng tôi phải vượt qua Chelsea ở trận bán kết. Trận lượt về tại Stamford Bridge sẽ mãi mãi khắc sâu trong ký ức của tôi. Nếu đặt câu hỏi: 'Tôi đã bao giờ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không ghi bàn ở phút 93 chưa?' thì câu trả lời chắc chắn là: Chưa bao giờ (và tốt nhất là không nên nghĩ đến chuyện đó một lần nào cả)! 

Pha dứt điểm đó là hoàn toàn là một cú đá thuần theo bản năng vì tôi không có thời gian để suy nghĩ về cách sút sao cho hiệu quả ở tình huống đó. Bóng đến chân tôi một cách hoàn hảo và tôi chỉ biết mình cần sút như thế nào cho đúng kỹ thuật. May mắn thay, bóng bay đúng vào một góc mà Petr Cech không thể chạm tới – điều đó gần như là phép màu bởi anh ấy là một thủ môn rất cao lớn và gần như che kín cả khung thành. Bàn thắng đó không chỉ là công lao của riêng tôi, mà là thành quả chung của cả đội. 

iniesta
 

Chiến thắng ở Champions League năm đó mang lại cảm giác tuyệt vời hơn so với 3 năm trước tại Paris, mặc dù thực tế lúc đó tôi phải thi đấu với Manchester United trong tình trạng vẫn còn chấn thương. Tôi không thể sút bóng vì có nguy cơ bị rách cơ, nhưng tôi tự nhủ, "Mình không thể bỏ lỡ trận chung kết như thế này, và đặc biệt là sau những gì đã xảy ra ở Paris." Mọi thứ tại Rome đã diễn ra tuyệt vời như tôi mong muốn, dù rằng sau đó tôi phải trả giá bằng hàng loạt chấn thương cơ.

Thực tế, một năm trước đó, tôi cũng đã trở thành nhà vô địch châu Âu cùng ĐT Tây Ban Nha. Ở đội tuyển quốc gia, chúng tôi cũng có niềm tin mãnh liệt vào một lối chơi nhất quán. Và điểm quan trọng hơn cả, chúng tôi sở hữu những cầu thủ có thể phô diễn xuất sắc triết lý đó trên sân. Công lao lớn nhất về thành công năm đó thuộc về HLV Luis Aragones. Còn ký ức đẹp nhất của tôi chính là khoảnh khắc Iker Casillas nâng cao chiếc cúp vô địch Euro. Biết bao thế hệ của bóng đá Tây Ban Nha đã nỗ lực không ngừng kể từ chức vô địch Euro 1964, nhưng mãi đến thời điểm đó, chúng tôi mới có thể trở lại thành nhà vô địch của Châu Âu.

World Cup 2010 và đỉnh cao của sự nghiệp

Nếu nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của một cầu thủ có thể trông thật hoàn hảo, đặc biệt khi bạn giành được nhiều danh hiệu. Nhưng bản thân những cầu thủ như chúng tôi cũng có những lo lắng của riêng mình. Sau cùng, cầu thủ cũng chỉ là con người bình thường như bao người trên thế giới. Sau chức vô địch Champions League tại Rome, tôi liên tục dính chấn thương và mọi thứ còn chạm đáy khi tôi mất đi người bạn thân từ thời thơ ấu - Dani Jarque. Tất cả những điều đó khiến tôi rơi xuống tận cùng của sự suy sụp. Nhưng tôi đã cố gắng không bỏ cuộc và quan trọng hơn, tôi có đủ dũng khí cũng như sự khiêm nhường để tìm kiếm sự giúp đỡ từ chuyên gia. Tôi chấp nhận rằng vào thời điểm đó, bản thân đang bị nhấn chìm trong khủng hoảng và tôi cần những công cụ khác để vực dậy chính mình. Nếu không làm vậy, tôi nghĩ rằng sự nghiệp của mình có lẽ đã đi theo một hướng hoàn toàn khác. Song hành với đó, gia đình cũng luôn là chỗ dựa vững chắc giúp tôi vượt qua những ngày tháng khó khăn.

Tại World Cup 2010 ở Nam Phi, chúng tôi để thua trận mở màn. Sau đó, thông điệp trong đội không hẳn là ‘hãy bình tĩnh’, bởi khi thất bại ngay trận đầu tiên, những trận còn lại của vòng bảng sẽ trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy mình đã chơi tốt trước Thụy Sĩ. Nếu trận đấu đó diễn ra 10 lần, chúng tôi có thể thắng 9 lần. Vì vậy, điều duy nhất có thể làm là tiếp tục nỗ lực, không hoài nghi bản thân và giữ vững niềm tin rằng chúng tôi có đội hình đủ mạnh để tiến xa. Và thực tế, chúng tôi đã làm được điều đó và tiến một mạch đến trận chung kết.

Trận chung kết World Cup 2010 thực sự diễn ra theo một kịch bản rất khó khăn và căng thẳng. Những trận đấu như vậy hiếm khi nào có thể diễn ra theo một chiều hướng cởi mở và giàu tính giải trí được. Hà Lan lúc đó đã thay đổi phong cách chơi để đối phó với chúng tôi. Họ thi đấu rất quyết liệt, không ngại va chạm và thể hiện sự tôn trọng Tây Ban Nha bằng cách áp dụng một lối chơi đầy tính đối kháng. Đó là một trận đấu vô cùng căng thẳng giữa cả đôi bên.

iniesta
 

Rồi khi bước đến thời gian thi đấu của hiệp phụ, tôi đã là người ghi bàn thắng quyết định của trận đấu. Thật khó để diễn tả cảm giác lúc đó bằng lời. Bóng đến chân tôi từ đường chuyền của Cesc Fabregas. Sau đó tôi thực hiện một nhịp khống chế và rồi có cảm giác như thời gian đã ngừng trôi. Mọi thứ diễn ra chậm rãi như thể nó đang được bật lại trong một thước phim quay chậm. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Tại sao lại như vậy ư? Tôi cũng không rõ phải trả lời vì sao, nhưng có lẽ những năm tháng chơi bóng ở đẳng cấp cao đã dạy tôi cách đối diện với áp lực trong những khoảnh khắc quan trọng bằng sự điềm tĩnh. Nếu là một ai khác đứng ở vị trí của tôi trong khoảnh khắc đó, họ thậm chí có thể không kiểm soát nổi trái bóng vì áp lực quá lớn từ trận đấu. Nhưng sau cùng, tôi đã có đủ sự điềm tĩnh để vượt qua tất cả và mang về vinh quang cho Tây Ban Nha lần đầu tiên tại sân chơi World Cup. Đó chính là khoảnh khắc đã thay đổi lịch sử bóng đá Tây Ban Nha mãi mãi sau này.

Trong giai đoạn đó hưng thịnh của bóng đá Tây Ban Nha, có lẽ một trong số chúng tôi đã có thể giành Quả bóng vàng. Nhưng kỳ thực, tôi cũng không bận tâm quá nhiều về điều đó. Ai giành giải thưởng cũng đều xứng đáng cả, đặc biệt nếu đó là Lionel Messi. Tôi từng tham dự rất nhiều buổi gala trao giải trong sự nghiệp của mình và cũng từng mong ước mình có cơ may có được vinh dự một lần nhận giải. Nhưng việc có nhận được giải thưởng cao quý nhất hay không chưa bao giờ khiến tôi phải bận lòng. Khoảnh khắc ý nghĩa và quan trọng nhất đối với tôi là khi: Xavi, Messi và tôi - những người trưởng thành từ lò đào tạo của La Masia cùng bước lên bục trao giải Quả bóng vàng vào năm 2010. Đó mới là phần thưởng thực sự ý nghĩa với tôi.

Năm 2011, cả 3 chúng tôi và Barcelona lại cùng nhau giành thêm một chức vô địch Champions League sau khi đánh bại Manchester United một lần nữa tại trận chung kết. Chỉ khác là lần này, chúng tôi đã đánh bại họ ở Wembley thay vì Rome. Đây là nơi mà Barcelona từng giành chức vô địch Champions League đầu tiên vào năm 1992. Đó là một địa điểm mang tính biểu tượng và gần như là thánh địa với các CĐV Barcelona.

soc_g_barcelona_mb_1296x729
 

Việc đối đầu với Manchester United càng khiến trận chung kết tại Wembley trở nên đặc biệt. Tôi nhớ rằng chúng tôi đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng cho trận chung kết năm đó. Thực tế, chúng tôi đã vô địch La Liga từ sớm và có 2 tuần để tập trung hoàn toàn cho trận đấu với Manchester United. Toàn đội đến Anh sớm hơn bình thường. Chúng tôi hiểu rất rõ cách Manchester United chơi bóng, biết họ có điểm yếu nào để khai thác, và mọi thứ đều được các thành viên của đội ghi nhớ cực kỳ kỹ lưỡng. Khi bước vào giờ nghỉ giữa hai hiệp với tỷ số hoà 1-1, chúng tôi vẫn cảm thấy mình đang nắm toàn bộ thế trận ngày hôm đó tại Wembley. Chúng tôi kiểm soát hoàn toàn trận đấu và mọi thứ diễn ra đúng như cách chúng tôi mong đợi. Tất cả đều vận hành một cách hoàn hảo và cuối cùng chúng tôi thắng Manchester United với tỉ số 3-1 để trở thành nhà vô địch của Champions League mùa giải năm đó.

Trong cuộc sống, người ta sẽ thường phải đối mặt với thất bại nhiều hơn là chiến thắng. Nhưng quả thật khi thi đấu dưới thời Pep Guardiola, Barcelona đã giành được rất nhiều danh hiệu từ lớn tới bé. Thực tế, tôi thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình đã được nâng bao nhiêu chiếc cup khi thi đấu dưới thời của Pep. Nhưng khi có thời gian để nhìn lại mọi thứ, tôi nhận ra rằng để có những thành công vang dội như vậy, chúng tôi đã phải nỗ lực đến mức nào. Đằng sau tất cả là một tập thể luôn có khát khao cháy bỏng, mỗi chiến thắng lại trở thành động lực để chúng tôi tiếp tục đứng trên đỉnh cao. Có lẽ khi đó, chúng tôi chưa thực sự trân trọng giá trị của những danh hiệu như Siêu cúp Tây Ban Nha hay Cúp Nhà Vua. Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu rằng mọi danh hiệu đều quan trọng và những chiếc cup đó xứng đáng được ăn mừng một cách tử tế hơn. CĐV luôn háo hức chờ đợi để xem chúng tôi thi đấu và nó đã nói lên tất cả về những gì chúng tôi đã làm được trong quãng thời gian đó.

"Tôi luôn muốn trở thành một người bình thường như bao người khác"

Dù có một cuộc sống sở hữu rất nhiều đặc quyền khi được chơi bóng chuyên nghiệp ở Barcelona, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình khác biệt với mọi người (hoặc ít nhất, tôi chưa bao giờ cố gắng sống theo cách như vậy). Nhìn từ bên ngoài, có thể nhiều người nghĩ rằng điều đó có phần nào khiến tôi bị gò bó, nhưng thực tế với tôi thì không. Tôi luôn tin rằng mình chỉ là Andrés Iniesta và càng giữ bản thân gần gũi với cuộc sống thực tế xung quanh bao nhiêu thì tôi càng cảm thấy mình ổn hơn bấy nhiêu. Tôi biết đôi khi cầu thủ bóng đá bị xem là những người có cuộc sống khá xa cách với xã hội bình thường, nhưng ở góc độ cá nhân, tôi luôn cố gắng trở thành một người bình thường như bao người khác.

Nếu bạn đã ở Barcelona, thì bạn sẽ có cảm giác chẳng có nơi nào tốt hơn để chơi bóng. Ngay từ khi rời Fuentealbilla, tôi đã xác định rằng đây là CLB mà tôi muốn gắn bó lâu dài. Đây sẽ là ngôi nhà của tôi. Mục tiêu của tôi luôn là thành công và ở lại càng lâu càng tốt với đội bóng này. Chính vì thế, tôi chưa bao giờ bị hấp dẫn bởi những lời mời gọi từ Premier League. Khi mới bắt đầu sự nghiệp, tôi đã từng nghe nói Rangers có ý định hỏi mượn tôi nhưng quả thật tôi còn chẳng nhớ rõ nó có thực sự xảy ra hay không. Tôi cũng không biết họ có từng trực tiếp liên hệ với cha tôi hay người đại diện của tôi không. Điều duy nhất tôi có thể khẳng định chắc chắn chính là tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ đến chuyện rời Barcelona (dù là khi mới bắt đầu tại La Masia hay tới thời điểm mãi về sau này). Tôi luôn tin rằng mình sẽ thành công ở Barcelona và chưa bao giờ cân nhắc việc ra đi theo dạng cho mượn. Tôi tự nhủ: ‘Dù có ít được thi đấu, tôi cũng tin chắc rằng rồi mình sẽ có cơ hội được ra sân tại đây’. Bởi vì chỉ cần được ra sân vài phút trong màu áo Barcelona cũng đáng giá hơn bất kỳ thời gian thi đấu ở CLB nào khác trên thế giới.

dl
Iniesta ăn mừng bàn thắng cuối cùng ghi được trong màu áo Barcelona

Tôi đã từng mong muốn được giải nghệ trong màu áo Barcelona, nhưng tôi nghĩ mình đã đưa ra quyết định đúng đắn vào đúng thời điểm ký hợp đồng với Vissel Kobe vào năm 2018. Trận chung kết cuối cùng của tôi cho Barcelona là trận chung kết Copa del Rey đối đầu Sevilla. Đó là một kỷ niệm không thể nào quên đối với bản thân tôi. Trong trận đấu ngày hôm đó, tôi có cảm giác như mình đang bay trên sân cỏ. Mọi thứ diễn ra trong ngày hôm đó trôi chảy một cách lạ thường và tôi đã có thể khép lại chương tuyệt vời trong màu áo Barcelona bằng một bàn thắng mà tôi sẽ mãi ghi nhớ về sau này. Ngày hôm đó, chúng tôi đã đả bại Sevilla 5-0 và lên ngôi vô địch. Một tỉ số thật không thể tin nổi cho một trận chung kết!

Việc ra đi vốn chẳng bao giờ là chuyện dễ dàng. Nhưng ở Barcelona, bạn luôn phải duy trì phong độ ở mức 300% và tôi nghĩ mình không còn đủ sức để có thể đáp ứng điều đó nữa. Liệu tôi có thể ở lại thêm một năm hay không? Tôi nghĩ là có thể, nhưng tôi đã chọn ra đi với hình ảnh là một cầu thủ phô diễn được những thứ đỉnh cao nhất trong màu áo của Barcelona.

Vài tháng trước, ở tuổi 40, tôi đã quyết định giải nghệ sau 1 năm thi đấu cho một đội bóng ở giải VĐQG UAE. Nếu phải dùng một từ để nói về cảm xúc của tôi đối với sự nghiệp của mình, thì đó chính là hai từ "tự hào". Tôi cảm thấy tự hào vì tôi đã luôn cống hiến hết mình cho từng đội bóng mình thi đấu cho đến buổi tập cuối cùng. Đối với phần còn lại, mọi thứ đều đã trở thành lịch sử: từ những danh hiệu, những thất bại, những khoảnh khắc vinh quang và cả những nỗi buồn. Nhưng vượt lên trên tất cả những điều đó, thứ đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của tôi chính là việc tôi chưa bao giờ từ bỏ. Nếu có thể, tôi sẵn sàng chơi bóng đến năm 90 tuổi. Nhưng sau cùng, tôi đã có đủ sự hài lòng khi thực hiện được giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp của riêng mình.

iniesta
 

Bây giờ, tôi cảm thấy rất bình yên với cuộc sống sau giải nghệ. Trong tương lai gần, tôi dự định ở lại Dubai trong năm 2025. Thực ra vẫn còn khá nhiều điều cần phải cân nhắc như kiểu chuyện học hành của con cái chẳng hạn. Chính vì vậy, gia đình tôi sẽ cố gắng sắp xếp mọi thứ hợp lý nhất để không có quá nhiều xáo trộn trong cuộc sống. Tôi cũng đang theo đuổi nhiều dự án để tiếp tục học hỏi và phát triển bản thân. Tôi không có thời gian để cảm thấy cuộc sống của mình bị nhàm chán, vì mọi thứ ở phía trước đều rất mới mẻ với bản thân tôi. Đến tận bây giờ, tôi vẫn giữ nguyên niềm đam mê và nhiệt huyết để cống hiến hết mình cho những gì tôi làm. Tôi đang thử sức với nhiều lĩnh vực vì đây là một chương mới trong cuộc đời tôi - nơi tôi muốn trưởng thành và khám phá thêm nhiều điều hơn về bản thân mình.

Hiện tại, tôi có một số công việc kinh doanh, chẳng hạn như công ty quản lý cầu thủ Never Say Never (NSN) hay thương hiệu giày Mikakus Barcelona. Tôi cũng đang cùng đội ngũ của mình đầu tư vào một dự án thú vị tại CLB Helsingor tại Đan Mạch. Trong những tháng tới, tôi sẽ cố gắng lĩnh hội càng nhiều kiến thức càng tốt. Tôi cũng rất hào hứng với việc theo học lấy bằng huấn luyện viên trong tương lai.

Tôi biết nhiều người kỳ vọng một ngày nào đó tôi sẽ dẫn dắt Barcelona, nhưng quả thật lúc này tôi chưa nghĩ đến điều đó đâu. Đó là một trọng trách rất lớn, nhất là khi tôi mới bắt đầu hành trình đầy mới mẻ của bản thân. Tất nhiên, Barcelona sẽ luôn là nhà của tôi và bản thân tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có cơ hội trở lại để làm việc tại CLB. Tương lai đó vẫn còn ở phía trước và cũng chưa có gì chắc chắn về vị trí tôi sẽ đảm nhiệm khi trở lại. Nhưng chắc chắn sẽ là một điều tuyệt vời nếu có cơ hội làm việc lại với Barcelona. Pep Guardiola, Xavi, và rồi đến HLV Iniesta? Mọi chuyện nghe cũng hay đấy chứ…

Nguồn: "When the ball came to me in the World Cup final, I heard silence. Time stopped" - Dani Gil (FourFourTwo)

Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại sao các cầu thủ Premier League ngày càng “lười” dứt điểm ngoài vòng cấm?

Premier League 2024/25 đang chứng kiến một sự đảo ngược rất đáng chú ý trong các pha dứt điểm: Tỷ lệ những cú sút từ ngoài vòng cấm tại mùa này xuống mức thấp nhất lịch sử giải đấu kể từ mùa giải 2003/04. Vì đâu mà một giải VĐQG vốn nổi tiếng tràn ngập những cú “nã đại bác” lại đánh mất thứ bản sắc quý giá ấy?

Hoài niệm về những ngày xứ Basque đắm mình trong vinh quang

40 năm trước, Athletic Bilbao đã đứng lên để lật đổ sự thống trị bóng đá Tây Ban Nha của Real Madrid và Barcelona. Với tinh thần chiến đấu và kỹ năng xuất sắc của mình, những chàng trai Bilbao đã trở thành nhà vô địch La Liga... Và thậm chí mọi thứ còn điên rồ hơn khi họ bảo vệ thành công ngôi vương đó.

X
top-arrow